Tâm Thoại

Dù vẫn biết Ngộ Không và Đường Tăng đều quan trọng như nhau, nhưng một thân một mình, cùng lúc nuôi dưỡng và chăm sóc cả Ngộ Không và Đường Tăng thật không hề dễ dàng.

Ngộ Không ngày trước chỉ biết vô tư hoan hỉ nơi thâm sơn cùng cốc, chẳng gặp chuyện bất bình mà căng thẳng bận tâm, vốn không quen chuyện xích mích, mất lòng. Vốn tính nóng nảy, một mâu thuẫn nhỏ cũng làm khỉ ta bực bội, vung gậy quyết chiến. Mỗi lần gậy vung lên, Vòng Kim Cô xiết chặt làm Ngộ Không quay cuồng trong đau đớn thân xác và uất hận nghẹn đắng xót xa trong lòng.

Khi con đường đến đoạn nhiều tai ương, chiếc Vòng Kim Cô được nới lỏng đôi chút để Ngộ Không được thoả tài thoả sức, để thiên hạ thận trọng mà giữ mình, tránh vượt quá giới hạn mà sinh chuyện không vui. Nhưng Ngộ Không không đau, Đường Tăng lại đau. Thật khó vẹn toàn.

Nhiều đêm thao thức, hai thầy trò tâm sự miên man. Trò an ủi thầy, thầy khuyên bảo trò.

- Con để nóng giận làm chủ, đánh mất bản thân, tổn thương người lành, ta rất khổ tâm.

- Con xin lỗi thầy, con nóng giận mất khôn. Nhưng cuộc đời nhiều khi không thuận ý mình, bực bội nên nói ra cho nhẹ lòng, khó chịu nên bày tỏ để người cùng hay biết, mâu thuẫn nên tỏ thái độ để giải quyết cho êm đẹp. Nếu cứ nhún nhường khoác chiếc áo hài lòng nhưng trong lòng than khóc sầu bi thì chính mình hại mình dối người, vứt bỏ cơ hội được chữa lành.

- Con chữa như vậy, liệu có thể lành không? Con đem cái khó chịu của mình đổ lên người khác. Họ bị tổn thương và con mất một người bạn. Con thoát khỏi chấp nhặt bực bội, nhưng phiền não vì mất mát và khổ tâm vì hại người. Không ai làm phiền con nữa nhưng cũng không ai thương con nhiều nữa.

- Thưa thầy, nhân gian rộng lớn, lòng người phức tạp. Chúng ta sống trên đời không cần và không thể được yêu thương bởi tất thảy. Người yêu kẻ ghét là chuyện bình phàm, sao có thể đòi hỏi được lòng cả thế gian? Chỉ cần những người thân thiết và trân quý nhất đối với mình hiểu mình, thương mình là đủ rồi thầy ạ.

- Ai yêu ai ghét là chuyện của người, cố gắng chẳng ích gì. Điều ta có thể làm là tự mình tốt với người. Ta vì người cũng chính là ta yêu ta. Mọi năng lượng con toả ra cuộc đời, cuối cùng, đều sẽ quay về với chính bản thân con. Nếu con luôn cho rằng tất cả mọi người đều cố ý gây thù hằn với con, con sẽ luôn dùng sự thù hằn để đối đãi với mọi người, và những gì con nhận được mãi mãi chỉ là thù hằn mà thôi. Thay vào đó, con nên nghĩ rằng chúng ta đều là trẻ thơ, được nuôi dạy khác nhau, vô tình mà làm phiền lòng nhau. Nếu bạn có điều chưa tỏ, con nhẹ nhàng chỉ bảo, giải thích cho bạn hiểu bằng thái độ khoan hoà, từ tốn, dùng lý lẽ đàng hoàng thuyết phục bạn. Nếu là người tốt, họ sẽ cảm kích và thay đổi. Nếu là người xấu, con lặng lẽ tránh xa, bởi với người không muốn nghe, nói nhiều chẳng ích gì, xích mích chỉ thiệt thân.

- Nhưng thưa thầy…

- Thêm bạn bớt thù mới là điều hay con ạ. Mỗi chúng ta đều sinh ra và lớn lên trong những môi trường khác nhau, được nuôi dạy khác nhau, hoàn cảnh trưởng thành khác nhau, dĩ nhiên suy nghĩ và cách nhìn cuộc đời cũng rất khác nhau. Không nên chỉ vì một vài điều khác biệt nhỏ nhặt mà căng thẳng thù hằn, mất hoà khí, đôi bên đều tổn thương, mất mát. Cuộc đời vốn đã nhiều khó khăn lắm rồi, thương chẳng hết thù ghét làm gì.

- Dạ thưa thầy, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Để nhẹ nhàng giãi bày mà chẳng mất lòng nhau thật khó.

- Con là đứa trẻ trong sáng, hướng thiện, chỉ tội nóng nảy, bốc đồng, hiếu thắng lại ham vui. Con chỉ cần học một chữ “Nhẫn” thì mọi việc tự khắc sẽ tốt đẹp. Khi cơn nóng giận bốc lên, con hãy nhắc bản thân nán lại ba giây để hít thở thật sâu. Sau đó, con sẽ tự biết phải làm gì. Ta biết lúc đầu sẽ khó khăn, nhưng bài học sẽ ngấm dần mỗi lần con tập luyện, đến khi hoà vào từng hơi thở, trở thành một phần hồn cốt, con sẽ không phải cố gắng nhiều nữa.

- Dạ, con sẽ cố gắng thay đổi, chỉ cần thầy luôn bên con. Xin thầy cũng luôn biết rằng, con sẽ luôn bên thầy bất kể điều gì xảy ra. Dù cả thế giới này không còn ai ở lại, thầy nhớ rằng thầy vẫn sẽ có con. Giờ đã khuya lắm rồi, thầy chớ nên bận lòng thêm nữa. Thầy trò mình cố ngủ một giấc say. Đường còn dài…

Tampere, 27.11.2019
Hạnh Quyên

IMG_2824.JPG
Previous
Previous

Lắng Nghe Để Yêu Thương

Next
Next

Nhẹ Cười Lướt Qua Lòng Người