Bản Lĩnh Và Thiện Tâm

Ngày 17 tháng 7 năm Con Khỉ 27 năm hạ giới về trước, một cô Khỉ con len lén chờ khi Hổ Chúa xuống núi, vạch Đất chui lên. Mặt Nó quắt bé tí xíu nhìn qua chỉ thấy toàn là mũi, tai Nó vểnh xoè to như hai chiếc quạt, đầu Nó trọc lóc đến năm ba tuổi vẫn lưa thưa ba cọng tóc. Bà Đất Ông Đất nghĩ ngợi băn khoăn: “Hai con người lại đẻ ra một con khỉ. Thật chẳng giống ai!”

Khỉ con lớn lên trong khu vườn đầy cỏ cây và loài vật. Tuổi thơ của Nó cứ thế yên bình trôi qua. Đó là quãng thời gian đẹp và đáng nhớ nhất trong cuộc đời Nó. Nhiều khi Nó rưng rưng luyến tiếc, bồi hồi nhớ lại, Nó nhớ ánh đèn vàng sau mưa, nhớ mùa đông Hà Nội trong chiếc chăn lông ấm, nhớ tiếng gõ móng bên hiên nhà... Nó luôn biết ơn những ngày tháng ấy, được sống bên Ông Bà Khỉ của Nó, giản dị thôi nhưng là báu vật tạo nên con người Nó sau này: hiền lành và lương thiện.

Nó tự thấy mình có nhiều nét rất giống Tôn Ngộ Không. Nó nóng nảy và quyết liệt, tham vọng và không dễ dàng khuất phục. Nó cũng thích làm vương làm tướng, làm tiên làm thánh, tự do ngáo ngơ bay nhảy khắp thế gian. Thế nhưng, chẳng hiểu tại sao cứ gặp người là Nó biến thành Đường Tăng. Nó thương cả lũ yêu quái nhền nhện muốn ăn thịt Nó.

Người tốt thì chơi cùng người tốt nhưng cũng dễ thu hút kẻ nhiều dã tâm. Người ta thường nói, cái thiện luôn chiến thắng cái ác, nhưng Nó biết rằng bóng tối to lớn và đáng sợ hơn ta tưởng rất nhiều. Một ngọn nến hiền khô yếu ớt, ngây thơ tưởng rằng có thể soi sáng được đêm đen, ngờ đâu bị bóng tối nuốt chửng rồi mất hút vào màn đêm ấy lúc nào chẳng hay.

Đường Tăng không có Tôn Ngộ Không thì khó mà đến đích. Tôn Ngộ Không không có Đường Tăng cũng chẳng dễ mà nên chuyện. Nó cần cái bản lĩnh của Tôn Ngộ Không để đi được đường xa, nhưng Nó cũng rùng mình với suy nghĩ Nó có thể trở thành ai, sẽ đi đâu về đâu nếu không có một nửa Đường Tăng còn lại.

Nó luôn tự thấy bản thân là tổng hoà của những mâu thuẫn và đối lập, mặt này là chiếc Vòng Kim Cô của mặt kia. Nhiều lúc, chiếc Vòng Kim Cô ấy có thể là sự cản trở và kìm hãm; nhiều lúc khác, nó là sự cần thiết để điều chỉnh và dung hoà. Mạnh mẽ và mềm mại, cởi mở và kín đáo, kiên cường và yếu đuối, vô tư và nhạy cảm, hồn nhiên và sâu sắc... Nó biết ơn cuộc đời đã ưu ái và hào phóng trao tặng Nó quá nhiều màu sắc và cung bậc.

Tuổi mới Nó chẳng mong gì hơn ngoài nuôi dưỡng thật tốt Tôn Ngộ Không và Đường Tăng của Nó, để cả hai có thể đoàn kết và kiên cường cùng Nó đi tiếp một đoạn đường dài, bình an tới đích. Tôn Ngộ Không và Đường Tăng đều quan trọng như nhau, đều không thể đánh mất, đều cần được nuôi dưỡng và phát triển.

Pori, 17.07.2019
Hạnh Quyên

IMG_1103.jpg
Previous
Previous

Nhẹ Cười Lướt Qua Lòng Người