Chương Mở

Càn Nguyên Điện rực đỏ. Lửa cuộn khói đua nhau lên cao mãi, che mờ cả ánh trăng đêm rằm.

Hôm nay là ngày rằm tháng Tư. Dạ Lý Hương đã thấp thoáng nở trong Nguyệt Minh Viên. Ngày này năm ngoái, những chùm hoa trắng bé xinh xinh đã theo làn gió non đầu hạ toả hương thơm nồng khắp lối nhỏ Hoàng Thành. Hương đêm uốn mình qua kẽ lá, xô ngang ánh trăng phủ Thái Hồ, nhảy múa trên nhánh cỏ tươi thơm mướt mát hạt sương mai. Những ô cửa he hé, rèm vải vén qua tai, để lộ nửa ánh trăng thanh đẫm tiếng hoa reo.

Đêm nay trời kín gió. Rèm đã buộc gọn, cửa rộng mở cũng chẳng thể đón được cánh hoa rơi. Bầu không khí tĩnh mịch khiến lòng người cũng nao nao não nề. Cung nhân thở dài, thổi nến ngả lưng sớm, cố ngủ một giấc cho nhẹ nhàng. Ánh trăng cũng trùm mây thiu thiu nghỉ, trời ngày mai không chắc nắng hay mưa.

Những tưởng qua đêm nay trời sẽ sáng. Chẳng ngờ mới canh ba trời đã sáng mất rồi, sáng rực rỡ đến bỏng cả hàng mi đang lim dim giấc mộng. Gió lớn bất chợt nổi lên ầm ào, xé rách từng tán lá, bung rời những bóng hoa. Tiếng sấm nổ vỡ tung cả bầu trời. Một thanh kiếm sáng loà từ miệng giời rơi xuống đâm toạc Càn Nguyên Điện, ở nơi trái tim của Thăng Long Hoàng Thành.

Trời vẫn khô như chiếc lá thu, giòn tan không một bụi mưa. Trước khi lính canh kịp chớp mắt, lửa giời đã buông kín toà chính điện, nơi mới ban sáng Thuận Thiên còn ngự toạ, ở nơi cao dấu nặng treo đầu mày. Đêm nay, dường như bao tâm tư cùng khát vọng của Hoàng Đế đều cháy tan thành khói mây bay về một miền xa. Tất cả chỉ mới vừa hôm qua…

Ngót nghét bảy năm từ ngày Càn Nguyên Điện thành hình. Ngày Thuận Thiên dời đô từ Hoa Lư Thành về Đại La Thành, trên thuyền lớn đâu chỉ là đất gạch. Sóng lớn đưa đường, trời cao chỉ lối, mênh mông phía trước là đường dài định đô khai triều. Càn Nguyên Điện là nguyện cầu nắm được thiên mệnh, thuận được địa ý, an được nhân tâm. Nay lòng người chưa nguôi, sóng ngầm chưa ngớt, biết mai này có nổi cơn mưa gió?

Cửa Đông đã mở. Ngựa xe rầm rập chở nước lớn sông Tô vào ứng cứu. Giếng sâu đã mỏi mệt, hồ lớn cũng hao gầy lắm rồi. Đã hai canh giờ trôi qua, cấm vệ quân và nội thị đều đã dốc sức dập lửa, đèn trời đã sắp đến giờ mọc, vì sao lửa lớn vẫn vần vũ chưa muốn nguội tàn? Càng nghĩ càng thấy thêm lạ kỳ. Cũng chỉ duy nhất Càn Nguyên Điện chìm trong lửa giời, không nơi nào khác bén lửa rơi.

Người người trên dưới còn chưa kịp ngơi tay suy nghĩ, bất chợt từ trong chính điện gầm vang một tiếng nổ bể đất xé trời. Từng dòng sóng lửa phun trào từ tâm điện trở ngược ra như đoá hoa nham thạch khổng lồ bật thè những chiếc lưỡi dài xoắn vặn uốn éo, lăm le chực chờ nuốt chửng lũ ruồi nhặng líu xíu lờn vờn xung quanh.

Thêm một tiếng nổ ầm vang Thăng Long Thành. Một ngọn lửa vươn bắn lên từ chính điện, kéo thân mình lượn quanh từng cây cột chống. Những tia lửa bỏng cháy bắn tung thành hàng vây dài mải miết chạy dọc thân lửa lớn, dài mãi ra theo từng vòng lượn. Một búi lửa to như hòn núi giả bên Thái Hồ bỗng nổ bung thành chiếc đầu quái thú khổng lồ.

Con quái thú mình dài như sông Tô, vẩy lớn như sóng cuộn, bộ vuốt cong như mảnh trăng lưỡi liềm tựa mình trên nước lớn. Tiếng gầm của quái thú rung chuyển toà thành trẻ tráng kiện, hơi thở của nó cứa rách từng tầng không.

Con vật uốn lượn nhiều vòng quanh Càn Nguyên Điện, dáng hình dần hiện ra trọn vẹn, từng bước từng bước nuốt trọn lòng người yếu hèn, mỗi lúc một thêm khiếp đảm hồn vía kẻ phàm trần. Bất chợt, nó bay vút lên nóc điện, uốn mình lượn vòng xoắn ốc trên không như cột gió xoáy giữa trời. Chiếc đầu dài nhô lên kéo theo một thanh âm trầm nặng vang vọng như sấm động bốn bề.

“ĐỪNG QUÊN NHỮNG GÌ NGƯƠI ĐÃ HỨA!!”

Dứt lời, Rồng Lửa quẫy mình bay về trời. Càn Nguyên Điện vụt tắt, chỉ còn lại đống tro tàn.

(Hết Chương Mở)

Bản quyền tác phẩm Thiên An thuộc về tác giả Hạnh Quyên - Quyên Yêu Thương.

Yêu cầu:

  1. Không sao chép dưới bất kỳ hình thức nào;

  2. Chia sẻ có dẫn nguồn và link gốc.

Cảm ơn độc giả thương yêu của Hạnh Quyên rất nhiều ạ!